10 năm rồi không gặp anh, 10 năm cho những thương nhớ xếp dài theo năm tháng. Có giả dối không anh khi mà chính em là người từ bỏ rời xa anh để tìm hạnh phúc riêng? 10 năm rồi kỷ niệm còn đó, con đường xưa, quán ven đường vẫn còn mà người xưa đâu có đợi em quay về...
Chiều chiều, đi trên con đường xưa nơi in dấu chúng ta đã đi qua chợt cơn gió lùa qua tóc, hơi lạnh se lòng gợi em nhớ anh, nhớ ngày xưa êm đềm, nhớ nụ hôn xưa trao anh rất vội. Tình yêu, ôi em nhớ, mộng đầu đời dễ nào nguôi. 10 năm em chờ anh một lần gặp lại, một lần thôi nói với anh lời hối tiếc chân thành, và nếu có thể hãy về lại bên nhau. Nhưng muộn mất rồi khi em biết tin về anh, anh đã có một cuộc sống hạnh phúc, công thành danh toại, tình yêu bền chặt với người phụ nữ khác và hai đứa con xinh, ngoan. Cuộc sống còn cần gì hơn thế nữa phải không anh?
Em cồn cào đảo điên suy nghĩ có thế nào thì anh cũng không thể quên em, ném đi lòng tự trọng em gọi điện thoại cho anh, ôi những nhớ thương òa vỡ, tình yêu của em, anh còn nhớ em, quan tâm em, chỉ thế thôi những uất ức trào dâng em hẹn anh giữa một ngày bão gió. "Anh ơi, người xưa ơi! Mình gặp nhau anh nhé, ở quán cũ đó em chờ anh". "Không, cuộc sống của anh bây giờ là gia đình và công việc, anh không còn thời gian dành cho em, thông cảm nhé, chuyện của mình giữ trong lòng thôi để nhớ về thời thanh xuân"... Vậy là anh không đến em lặng lẽ ra về, nước mắt lăn dài trên môi mặn đắng. Thời gian đã không thể nào quay trở lại, tình yêu xưa vĩnh viễn vùi chôn vào quá khứ.
Xin anh đừng thương xót em, đừng đau lòng khi em khóc, em chỉ khóc một lần cuối để khi đi con đường xưa em trở nên bình thản, để khi gặp anh đi cùng ai đó tim em không còn nhói đau. Em hiểu và mong anh hạnh phúc thật nhiều…